Tôi không phải người Hoa

Bùi Văn Phú

Sáng nay tôi đi San Francisco sớm để ghi chép, chụp hình sinh hoạt biểu tình của người Việt trước Tổng lãnh sự quán Việt Nam.

Thông tin cho biết cuộc biểu tình do Ủy ban liên tỉnh miền Trung đứng ra tổ chức với mục đích phản đối nhà nước Việt Nam cho Trung Quốc khai thác quặng bô-xít ở Tây nguyên. Chương trình dự trù sẽ bắt đầu lúc 10 giờ 30.

Chạy qua văn phòng Tổng lãnh sự trên đường California lúc gần 10 giờ, thấy chưa có ai nên tôi lái thẳng đến cầu Golden Gate để xem cây cầu có đẹp hơn với nắng sáng vì ít khi tôi có dịp tham quan nơi này vào buổi sớm.

Đến nơi, tôi thấy một đoàn người Hoa đang tụ họp dưới chân tượng đồng người kĩ sư đã xây cầu, họ cầm trên tay những bảng tiếng Hoa mà tôi không hiểu gì và vẻ mặt của họ rất nghiêm để cho một người trong đoàn chụp hình.

Tôi lấy máy hình ra chụp đoàn người. Lúc này chưa có nhiều du khách lắm. Có cặp du khách người Đức – tôi nghe họ nói chuyện với nhau và nhận ra ngôn ngữ – thấy tôi chụp hình rồi cũng đứng ra cạnh, người phụ nữ hỏi:

What does it say? [Những chữ đó nói gì thế?]

Sorry. I am not Chinese. I don’t understand what it says. [Rất tiếc. Tôi không phải người Hoa. Tôi không hiểu những chữ đó có nghĩa gì.]

They look so serious. [Vẻ mặt họ trông nghiêm quá]

Yes. [Đúng thế]

Khi người chụp hình làm xong việc, toán người Hoa giãn khỏi chân tượng để những du khách khác chụp hình.

Cặp du khách người Đức hỏi anh chụp hình về những biển chữ và được giải thích đó là những lời kêu gọi cho nhân quyền ở Trung Quốc. Anh ấy nói sắp đến ngày kỉ niệm 20 năm biến cố Thiên An Môn nên họ chọn nơi có đông du khách để lên tiếng cho nhân quyền của người Hoa.

Tôi hỏi anh những người biểu tình là từ Đài Loan, Hồng Kông hay Trung Quốc, anh trả lời họ là người Hoa sống ở vùng Vịnh.

Chập sau có mấy người nữa đến và đem theo một biểu ngữ mầu đỏ. Họ bàn tán gì đó với nhau. Vài phút sau, một bà cảnh sát đến hỏi họ đang định làm gì. Một ông trả lời rằng họ sẽ phát tờ rơi về vi phạm nhân quyền tại Trung Quốc. Bà cảnh sát nói là họ được phân phát truyền đơn nhưng không được treo biểu ngữ trên bờ rào hay làm cản trở khách tham quan. Một người Hoa đại diện nói họ hiểu.

Năm ngoái vào dịp Đuốc Thế vận được rước qua San Francisco có mấy người đã leo lên nhịp cầu cao và thả biểu ngữ ủng hộ Tibet.

Sau đó đoàn người lại tập họp dưới chân tượng đồng, giăng biểu ngữ ra và chụp hình, trước khi họ chia nhau công tác phân phát truyền đơn.

*

Tôi trở lại Tổng lãnh sự quán lúc hơn 11 giờ. Đúng lúc cuộc biểu tình vừa khai mạc với quốc ca Việt Nam Cộng hoà.

Sau đó là tuyên cáo, những phát biểu cảm tưởng và những khẩu hiệu hô vang từ một số nhân sĩ trong cộng đồng như Tiến sĩ Nguyễn Hồng Dũng, các ông Hoàng Thế Dân, Nguyễn Phú, cụ Võ Toản. Nhạc sĩ Trần Chí Phúc mới sáng tác một bài ca cho Tây nguyên và đem đàn ra hát trước đám đông.

Đoàn biểu tình chừng một trăm người đứng trải dài trên lề đường phiá bên kia toà nhà nơi có văn phòng tổng lãnh sự, lâu lâu hô to một loạt khẩu hiệu:

“Đả đảo Hà Nội bán Tây nguyên cho Trung Cộng. Đả đảo.”

“Chấm dứt khai thác bô-xít Tây nguyên. Chấm dứt.”

“Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam. Việt Nam.”

“Tổ quốc Việt Nam muôn năm. Muôn năm.”

“Tự do, dân chủ, nhân quyền muôn năm. Muôn năm.”

Phiá cuối của đoàn biểu tình có một biểu ngữ lớn mà tôi phải tới lui, có khi phải bước xuống lòng đường mới thu được toàn bộ vào ống kính.

Một người trung niên thấy tôi bấm máy lia chia, ông chỉ vào tấm biểu ngữ tiếng Anh rồi nói:

That’s a nice banner. Take many as you want. [Đó là một biểu ngữ đẹp. Chụp nhiều vào]

Tôi gật đầu. Thật ra tôi ngạc nhiên không hiểu tại sao người đàn ông lại nói tiếng Anh với mình. Bộ tôi trông giống như một du khách sao?

Trong khi tôi đang chụp thêm hình thì nghe ông ấy nói với người biểu tình:

“Thằng Tầu này không biết chụp hình về làm gì.”

Nghe thế tôi đáp lại:

“Chú ơi, tôi không phải người Hoa.”

*

Thỉnh thoảng trong đoàn biểu tình tôi nghe có người phàn nàn là cùng chống Việt Cộng, chống Trung Cộng vậy mà biểu tình cũng còn phe nọ, phe kia.

Điều đó đúng. Hai ban đại diện cộng đồng của người Việt ở đây chẳng ai chịu ai.

Cuối năm 2007, chống Trung Quốc sát nhập Hoàng Sa, Trường Sa cũng đã có hai cuộc biểu tình vào hai ngày khác nhau trước cơ sở ngoại giao Trung Quốc.

Biểu tình chống khai thác bô-xít hôm nay là do ban đại diện Cộng đồng người Việt miền Bắc California, hiện thời do ông Hoàng Thế Dân làm chủ tịch, là tổ chức chủ động.

Trong những ngày tới chắc lại sẽ có biểu tình do Cộng đồng Việt Nam Bắc California của ông Chủ tịch Nguyễn Ngọc Tiên đứng ra tổ chức.

Chỉ khi nào quan chức nhà nước Việt Nam qua tham quan, khi đó hai ban đại diện cộng đồng tuy tổ chức riêng rẽ nhưng sẽ cùng ngày giờ và tại cùng một địa điểm.

[ảnh trong bài của tác giả]

© 2009 Buivanphu

About Bùi Văn Phú

Bùi Văn Phú is a community college instructor and a freelance writer from San Francisco Bay Area. He worked with Peace Corps as a volunteer high school teacher in Togo, Africa and an educational consultant for United Nations High Commissioner for Refugees in Southeast Asia. Bùi Văn Phú hiện dạy đại học cộng đồng và là một nhà báo tự do sống tại vùng Vịnh San Francisco, California. Trong thập niên 1980, ông làm tình nguyện viên của Peace Corps dạy trung học ở Togo, Phi Châu và làm tham vấn giáo dục cho Cao ủy Tị nạn Liên hiệp quốc tại Đông nam Á.
This entry was posted in cộng đồng, chính trị Việt, người Việt hải ngoại and tagged , , . Bookmark the permalink.

7 Responses to Tôi không phải người Hoa

  1. THẠCH SANH says:

    Tại sao họ không muốn cho người Việt Nam khai thác nhôm ở Việt Nam. Nước Việt Nam bây giờ đang cần 1.000.000 tấn nhôm / 1 năm dành cho sản xuất công nghiêp, xây dựng, quốc phòng, mà nếu mua tốn nhiều đô-la lắm mà Việt Nam thì không in ra đô-la được. Vậy các người biểu tình có đem nhôm với số lượng đó qua cho dân cho nước Việt Nam được không?

    Còn cái biểu ngữ đả đảo cộng sản bán nước đó, bán cho ai? Họ căn cứ vào đâu mà la làng như vậy? Hồi trước kia giòng họ ba đời của họ đã làm vậy, nên họ suy bụng ta ra bụng người? Thật là hồ đồ.

    • M.D says:

      Tội nghiệp! Thạch Sanh chỉ biết đi chém trăn trong rừng nên không biết Đảng Cộng sản Việt Nam đã bán nước cho ai. Thôi vậy để kể cho nghe, chỉ cho thấy nhé. Công hàm của Phạm văn Đồng bán Hoàng Sa-Trường Sa cho Trung cộng có trong bài “Tài liệu: bài viết của ông Lưu Văn Lợi về bức thư của Thủ tướng Phạm Văn Đồng” trên blog của Bùi Văn Phú.

      Sau nầy thì Nông Đức Mạnh bán Tây Nguyên, một phần thác Bản Giốc, Ải Nam Quan và hàng chục ngàn km2 lãnh hải mà người mua cũng là Trung cộng. Mấy chuyện nầy thì người dân bình thường nào cũng biết, chỉ Thạch Sanh không biết thôi.

      Tổ tiên người Việt dạy “biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe”. Thạch Sanh không biết thì đừng nói bừa, người ta cười cho, lại mắng cha mẹ Thạch Sanh không biết dạy con. Tài liệu nào nói Việt Nam cần 1.000.000 tấn nhôm mỗi năm? (Thạch Sanh đọc được con số đó không vậy?).

      Thêm nữa, các nhà máy khai thác bauxite của Trung cộng đặt tại Tây Nguyên không sản xuất ra được nhôm, mà chỉ sơ chế quặng bauxite bằng công nghệ Bayer thành ô-xít nhôm hay còn được gọi là alumina. Nhiệt độ nóng chảy của alumina là 2.054 độ C. Từ alumina muốn có nhôm, người ta lại phải tinh chế lại bằng công nghệ Hall-Heroult. Có nghĩa là, dù có khai thác bauxite, khi Việt Nam cần nhôm thì vẫn phải bỏ tiền ra mua.

      Ngoài vấn đề ô nhiễm môi trường, hủy diệt văn hóa Tây Nguyên, vấn đề nghiêm trọng hơn là – nếu có chiến tranh – Trung Cộng có thể đưa quân vào Tây Nguyên, từ đó khống chế, chia cắt Việt Nam thành hai phần, Bắc-Nam không ứng cứu được nhau, hạm đội của chúng thì đã chực sẵn ngoài biển Đông, ba mặt giáp công, Việt Nam mất nước là cái chắc!

      Những điều mình vừa nói chỉ là kiến thức phổ thông thôi. Lẽ ra, nếu Thạch Sanh chịu khó học hành, hết cấp hai thôi, đừng quá ham mê chém trăn, ở trong rừng suốt, thì Thạch Sanh sẽ hiểu những điều đó và sẽ không nói bậy.

      Hôm nay đến đây là hết giờ, hẹn gặp lại lần sau!

  2. THẠCH SANH says:

    Tội cho M.D.!

    1) Mở mắt, mở óc ra đọc công hàm của Thủ tướng Việt Nam Phạm Văn Đồng xem ông ta nói gì trong đó, mà sao cứ gân cổ lên nói là bán đảo. Hồ đồ.

    2) M.D. đoán mò, “bằng chứng nào chứng minh được” là đầu phía bắc nước Việt Nam bị bán cho Trung Hoa?

    3) Việt Nam cần 1 hay 2 triệu tấn nhôm / 1 năm chính xác hay không, không quan trọng, mà VN cần rất nhiều nguyên liệu đó để phát triển kinh tế, quốc phòng là chuyện có thật.

    4) Mấy chú Ba Tàu đấu thầu thắng các nhà thầu Úc và phương Tây, cho nên mấy chú Ba Tàu chỉ là nhà thầu xây dựng nhà máy chế biến quặng nhôm cho Việt Nam, xây dựng xong nhà máy, mấy chú Ba Tàu phải về Tàu (không có nhà máy nào chế biến quặng nhôm của chú Ba Tàu nào đặt tại Tây nguyên VN).

    Biết thì thưa thốt, không biết dựa cột mà nghe. Từ khai thác đến chế biến phải qua nhiều công đoạn, điều đó em học sinh nào cũng biết, còn VN có nấu được từ quặng ra nhôm hay không thì hồi sao phân giải.

    5) Muốn bắt con tôm càng thì phải mất con tép, đất nước nào khai thác tài nguyên thì dù ít hay nhiều cũng phải chấp nhận ô nhiễm, nên hôm nay mới có của cho mình xài, chứ ở đâu ra ?

    Văn hóa thì có mấy cái cồng chiêng đã được cất giữ cẩn thận rồi, còn quần áo dân tộc Tây Nguyên bây giờ họ toàn chơi hàng hiệu, di động thì a lô khắp trời các bác đừng lo, với lại khai thác chỉ vài cây số vuông nhằm nhò mẹ gì mà các bác lo chi cho trắng răng.

    Trung cộng đưa quân vào Tây Nguyên? Tội … các bác thật là hoang tưởng, để vụ đó dân Việt Nam ở trong nước lo cho.

    6) Những điều các bác hiểu và lo chỉ là … hoang tưởng và lòng thù hận quá đậm sâu trong đầu, nên các bác không hiểu đâu là sự thật, phải trái, đúng sai.

    Hôm nay đến đây là … buồn ngủ. Hẹn gặp lại.

  3. M.D says:

    @ Thạch Sanh:

    Đầu tiên mình cám ơn Thạch Sanh đã bắt chước phong cách viết của mình để phản hồi cho mình (được học tập, làm theo … ai mà không cảm thấy hạnh phúc, đúng không Thạch Sanh?).

    Nhưng mình chân thành khuyên Thạch Sanh là khi học tập một ai đó, thì ta chỉ nên học của họ phần kỹ thuật sử dụng câu chữ, từ vựng, cấu trúc v.v… Còn về văn phong thì ta phải tự tạo cho mình một phong cách riêng chứ không nên copy toàn bộ của người khác. Copy toàn bộ là phong cách của con vẹt (trong Nam gọi là con két), con vẹt có thể nói được tiếng người nhờ bắt chước, nhưng nó hoàn toàn không hiểu nó nói gì. Thí dụ gần nhất là những bài viết tụng ca chủ nghĩa Mác-Lê của những giáo sư tiến sĩ (gà trống thiến sót) nào đó mà Anhbasam gọi là những con vẹt lú lẫn (!), họ lập lại những giáo điều của Mác một cách mê sảng mà tự họ cũng không hiểu họ nói gì.

    Phần nầy tới đây tạm đủ, mình không nói nữa, choán chỗ. Mình giải thích những điều Thạch Sanh hoặc vì u mê lũ lẫn, hoặc vì giới hạn kiến thức (kiến thức giới hạn thì không phải tôi, chỉ tội nghiệp thôi!).

    1/ Công hàm của Phạm văn Đồng nói: ” … Chính phủ nước Việt Nam dân chủ cộng hòa ghi nhận và tán thành bản tuyên bố ngày 4-9-1958 của Chính phủ nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa quyết định về hải phận của Trung Quốc” (Tài liệu nầy đã dẫn, trên blog Bùi văn Phú).

    Bản tuyên bố ngày 04.9.1958 của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa nói gì mà ông Phạm văn Đồng ghi nhận và tán thành? Bản tuyên bố đó ở đây:

    Tuyên bố của ông Chu Ân Lai ngày 4/9/1958

    (Trích) “Lãnh hải của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa rộng 12 hải lý. Quy định này áp dụng cho toàn bộ lãnh thổ nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa … quần đảo Đông Sa, quần đảo Tây Sa (Hoàng Sa), quần đảo Trung Sa, quần đảo Nam Sa (Trường Sa)…”

    (Comment nầy còn tiếp, bây giờ thì bận việc rồi).

  4. THẠCH SANH says:

    Thưa M.D!

    Những người làm báo điện tử trên mạng họ thường để cái ô diễn đàn này cho bạn đọc báo của họ được góp ý kiến. Mà diễn đàn thì phải tranh cãi, mỗi người được quyền đưa ra ý kiến về những gì mình hiểu được, biết được để tranh cãi lại sự bịa đặt hay vu khống hoặc do kém hiểu biết của người khác.

    Vì vậy khi đối thoại tranh cãi thì ta nên đưa ra những lý lẽ có bằng chứng cụ thể, có dẫn chứng thuyết phục. Chứ không phải như M.D do kém hiểu biết, nên khi không còn lý lẽ để dẫn chứng cho sự dối trá của mình thì quay sang chửi mắng người đối thoại với mình, mà đó cũng là căn bệnh không có thuốc chữa của đa số những người Việt Nam ở hải ngoại trên các trang báo mạng ở nước ngoài.

    Còn những câu từ 1-6 là những câu tôi giải thích và dẫn chứng cụ thể những sự việc có thật, do ông bị hoang tưởng nên nói không đúng, chưa đúng, bịa đặt sai. Nhưng cũng hơi hề một tí cho vui vậy mà, sao ông lăng mạ tôi dữ vậy.

    Tôi đang chờ ông đưa ra cái văn bản ngày 4/9/1958 của người Trung Hoa xem họ nói gì.

  5. Hiện says:

    Đúng là LÝ THÔNG. Bôxít đang ị ra một bãi chất thải kia kìa. Tài nguyên để đó, bây giờ chưa khai thác được mất chó đâu mà sợ? Khai thác ra lỗ chỏng vó, môi trường thì ô nhiễm biết không hả Lý Thông.

  6. Hiện says:

    Tuyên bố chứ văn bản gì! Đưa đưa gì, Trung Quốc nó đưa khắp các mạng kia kìa. Hỏi nhà nước về tuyên bố kia còn đang lưu giữ, nếu không có gì thì họ đưa ra mẹ rồi.

    Lúc đầu bọn nhử não hò hét là Công hàm của Việt Nam! Là do bọn hải ngoại chế biến, nay thì hết hò hét như thế. Trên mạng có đầy tuyên bố của Trung Quốc, tự gúc đi nhé. Đọc xong rồi hét lên Tuyên bố của Trung Quốc do bọn hải ngoại chế biến đi, hoặc đổ cho Trung Quốc chế biến.

    Vậy thì bảo nhà nước công bố cái Tuyên Bố của Trung Quốc đi, để đánh tan dư luận của bọn hải ngoại hoặc Trung Quốc nhé.

Leave a comment